Gương chiếu hậu .
một ngày nọ , có một cậu thanh niên mượn một chiếc xe máy của người anh nọ .
Lên xe , bật máy rồ ga và bắt đầu chạy , được khoảng vài trăm mét , cậu phát hiện ra chiếc gương chiếu hậu , có vẻ không thuận mắt lắm . cậu thanh niên liền nghĩ trong bụng :
_ chậc , gương vậy mà cậu anh tui cũng để được à , vậy thì để 1 cặp chi cho xe nó cồng kềnh .
Nghĩ đoạn rồi chỉnh lại gương , và cũng xong việc của cậu.
Tối đó lại có việc đột xuất , cậu lại cùng với chiếc xe đấy , đi chung với 1 người bạn thân .
cậu bạn này thì rất ưng kiểu xe này , định bụng mượn và chạy thử vài vòng .
nghĩ đoạn cậu bạn này liền mượn và đảo ngay vài vòng, khi chạy đoạn cũng vào khoảng vài trăm mét , chở cậu thanh niên ngồi sau , cậu này lèm bèm :
_ nè mày , gương như vậy để làm thế chó gì cho mệt, phải xoay gương như tao vậy thì mới nhìn thấy chứ ...
định trong bụng cậu thanh niên chuẩn bị tuôn ra một cơ số thứ tiếng , để tống vào mặt cậu bạn , bất chợt có điều gì đó làm khựng lại và cậu thanh niên im lặng và chỉ mỉm cười à ờ ...
Vậy đấy , một bài học rất đơn giản mà chính tôi là người cảm nhận , dù cuộc sống này đã nhiều lần cho tôi sự trải nghiệm ,nhưng chính lúc này đây tôi đã cảm nhận nó 1 cách thật rõ rệt .
Đôi khi trong cuộc sống , chúng ta cứ có thói quen đánh giá người khác , ép người khác theo quan điểm của mình , và cũng đôi khi nghĩ rằng mình rất đúng , và chỉ có họ mới sai thôi .
Thật sự vậy , đôi khi họ sai thật , nhưng thật ra họ chỉ sai đối với người nghĩ họ sai ,còn ngược lại họ chẳng sai với bất cứ ai.
Rồi tôi cũng cảm thấy có đôi lần chúng ta cứ hay vội nói người khác , mà quên mất sự lắng nghe , mà cũng thật sự vậy đôi khi cái lắng nghe đấy đến phát chán , nhưng chúng ta quên mất rằng , chính khi được cho đi như vậy , lại là lúc có cơ hội nhận lại nhiều nhất.
Và rồi tôi cũng suy nghĩ , đời thật bất công , Thượng đế , Ngài ơi sao cứ phải rôi rắm lên vậy , sao cứ làm cho mọi thứ trái ngược với nhau , sao không cho mọi thứ nghĩ sao là vậy , để đâu thì ở đó , nhưng thật ra thì đúng là thượng đế đã làm như vậy đấy chứ , nhưng mà vì cái sự thông mình của con người nên mọi chuyện nó mới phức tạp và rối rắm đến như vậy .
Và rồi tôi cũng tự mỉm cười , và nói rằng có những điều ta không biết,không thấy thật đấy nhưng phải chấp nhận nó tồn tại , và cuộc sống thì cứ tiếp diễn , nếu là người thông minh , thì chi bằng sao ta không dang hai tay,hai chân , hít 1 hơi thật sâu , để tập thích nghi với nó để cho mọi thứ nó có vẻ dễ dàng hơn ?
Nguyễn Đình Dũng.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét